Theo phóng sự điều tra của Asavin Wattanajantra, các chuyên gia an
ninh mạng lo ngại thế giới đang bước vào cuộc chiến tranh thông tin toàn
cầu, được ví như cuộc chiến tranh lạnh mới. Cụ thể, Mỹ và Israel bị
buộc tội đã sử dụng siêu vũ khí Stuxnet để phá hoại cơ sở hạt nhân của
Iran, trong khi Trung Quốc và Nga tiến hành tấn công mạng vào các nước
phương Tây cũng như củng cố hệ thống kiểm duyệt thông tin trực tuyến.
Vào tháng 05/2012, các chuyên gia an ninh mạng thuộc phòng thí nghiệm
Kaspersky đã tuyên bố phát hiện ra mã độc Flame hoàn toàn mới và phức
tạp nhất từ trước đến nay. Dựa vào độ phức tạp và quy mô của Flame, các
chuyên gia kết luận đây không phải là sản phẩm của một cá nhân, mà phải
là dự án được một quốc gia tài trợ. Được biết, mã độc Flame hoạt động
nhằm mục đích tình báo, thu thập thông tin có có chọn lọc về quốc gia
bất ổn tại Trung Đông, trong đó có Iran, Lebanon, và Syria.
Hiện vẫn
chưa rõ tác giả của mã độc này, tuy nhiên nhiều ý kiến cho rằng, Flame,
cũng như Stuxnet, là cũng thành quả của sự hợp tác giữa chính phủ Mỹ và
Israel. Điểm đặc biệt khiến Flame thu hút được sự quan tâm cộng đồng an
ninh mạng máy tính là khả năng thu thập thông tin bí mật qua micro và
camera của máy tính cũng như ghi nhận các ký tự gõ trên bàn phím. Ngoài
ra còn nhiều chức năng khác giúp việc thu thập thông tin một cách triệt
để như thu gom các dự án, bản vẽ kỹ thuật bằng AutoCAD, lấy thông tin
định vị toàn cầu GPS từ hình ảnh và sử dụng kết nối bluetooth để truyền
tải thông tin qua các thiết bị di động khi không có kết nối mạng.
Các chuyên gia cũng lo ngại rằng có mối liên hệ giữa Flame và Stuxnet
, tuy nhiên hiện vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục cho giả thuyết
trên. Ông Mikko Hypponen, giám đốc nghiên cứu an ninh mạng của F-secure,
nhận định việc phát hiện ra Stuxnet là cột mốc bùng nổ cho cuộc chạy
đua vũ trang không gian mạng. Stuxnet vốn được phát hiện ra vào năm
2010, sau khi phá hoại các cơ sở hạt nhân của Iran, hậu quả là Iran phải
ngừng hoạt động 984 máy ly tâm, gây thiệt hại nặng nề cho chương trình
hạt nhân. Các chuyên gia khác cũng đồng ý kiến với Hypponen, cho rằng
Stuxnet là hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả các quốc gia về khả năng tấn
công mạng vào các cơ sở hạ tầng xung yếu gây hậu quả nghiêm trọng.
Bên cạnh đó, khi nhắc đến chiến tranh lạnh, Nhiều người nghĩ ngay đến
cuộc đối đầu giữa hai cường quốc với khả năng hủy diệt lẫn nhau. Tuy
nhiên, với sự phát triển và tiến bộ của công nghệ, chiến tranh lạnh mới
bây giờ bao gồm nhiều quốc gia tham gia hơn và phương thức cũng thay đổi
nhiều hơn. Trong thời kỳ những năm 50 và 60, các điệp viên truyền thống
làm gián điệp trà trộn vào xã hội đối phương, thu thập các thông tin
tình báo luôn được ưu tiên và sử dụng trong nhiều nước. Ngày nay, với
gián điệp mạng, điều này cũng tương tự như chiến thuật gián điệp cũ, tuy
nhiên nếu phân tích các cuộc tấn công và rò rỉ thông tin gần đây, một
điểm khác biệt lớn là bên tấn công có thể tiến hành từ một vị trí bí
mật, ít rủi ro bị lộ danh tính và quan trọng nhất, là không bị phát hiện
trong nhiều năm.
Mặt khác, sự phát triển bành trướng về kinh tế và quân sự của Trung
Quốc đã biến Mỹ không còn là một cường quốc duy nhất và cũng có nhiều
giả thuyết cho rằng Trung Quốc đang tiến hành gián điệp toàn cầu. Nhiều
cuộc tấn công xuất phát từ Trung Quốc, tuy nhiên vẫn chưa rõ liệu đây có
phải là hoạt động được chính phủ tài trợ do khó khăn trong việc truy
tìm nguồn gốc của các vụ tấn công.
Ví dụ, trong năm 2010, Google cáo
buộc chính phủ Trung Quốc đã sử dụng dịch vụ thư trực tuyến Gmail để
gián điệp thông tin các nhà hoạt động nhân quyền. Harry Sverdlove, Giám
Đốc Công nghệ của Bit9, cho rằng các thông tin công bố doanh nghiệp nổi
tiếng bị tấn công,bao gồm Google, Adobe, Juniper Networks and Dow
Chemical, cộng với chỉ trích đến một số quốc gia cụ thể, ngay lập tức
gây ra chấn động lớn trong cộng đồng mạng. Tất cả đều nói lên một thông
điệp rõ ràng: gián điệp mạng là có thật và không tổ chức nào là ngoại lệ
tránh khỏi hoạt động này.
Việc ứng dụng Internet là một thực tế không thể tránh khỏi với sự
phát triển Trung Quốc. Tuy nhiên một trong những chức năng chính của
Internet là công cụ để chia sẻ thông tin, vốn làm Đảng Cộng sản Trung
Quốc rất lo ngại nên đã xây dựng “The Great Firewall” (vạn lý tường
lửa), cho phép chính phủ kiểm duyệt và rà soát tất cả dữ liệu internet
thông qua một số cổng giao tiếp Internet ra quốc tế. Bằng cách này, các
trang thuộc danh sách đen có thể bị cấm, và những trang chứa thông tin
không đúng với chính sách của chính phủ Trung Quốc đều có thể bị đóng
cửa.
Các trang tin tức cộng đồng có thể bị ảnh hưởng – các bài viết hay
bình luận có thể bị xóa nếu chứa các từ bị cấm. Đây cũng là đường lối
Đảng Cộng sản Nga từng sử dụng để kiểm soát thông tin tại Đông Đức trước
đây, dẫn tới tình trạng nhiều nghệ sĩ né tránh kiểm duyệt đã bị bắt
giam. Theo ý kiến các chuyên gia, trong đó có ông Darien Kindlund, nhà
khoa học lâu năm tại FireEye, về cơ bản, phần lớn công nghệ hiện nay
phức tạp và tiên tiến hơn quá khứ rất nhiều nên vấn đề kiểm soát thông
tin là không dễ dàng.
Đồng thời với việc chặn các trang web và mạng xã hội phương Tây,
Trung Quốc cũng phát triển các trang tương tự nhưng là phiên bản dùng
trong nước, mục đích là để tạo ra công ăn việc làm cho ngành công nghệ
trong nước và giảm chảy máu ngoại tệ ra các doanh nghiệp nước ngoài.
Denis Edgar-Nevill, giám đốc điều tra tội phạm mạng đã phát biểu: “Chắc
chắn rằng bất kỳ cơ chế nào hạn chế truy cập thông tin như một chính
sách có chủ ý đều được gọi là kiểm duyệt. Tuy nhiên, cho truy cập tự do
cũng có những mặt xấu.
Hầu hết các cơ sở giáo dục ở Anh đều đăng ký với
các dịch vụ hạn chế quyền truy cập vào các trang web. Đó là nhằm bảo vệ
sinh viên trước các nội dung khiêu dâm và những thông tin không phù hợp.
Hẳn đây cũng là kiểm duyệt? Chính phủ cấm các tổ chức chính trị tại
Anh. Điều quan trọng là cần hạn chế những gì và mục đích là gì. Các quốc
gia khác nhau có quan điểm nhận thức khác nhau.”
Tương tự Trung Quốc, Nga cũng đã bắt đầu hạn chế luồng thông tin. Vào
tháng 7, Quốc Hội đã bỏ phiếu chấp thuận một đạo luật mà trong đó cho
phép chính phủ đóng cửa các trang web không cần thông qua xét xử. Những
người ủng hộ nói rằng điều này sẽ ngăn chặn hình ảnh lạm dụng trẻ em và
các thông tin bất hợp pháp, tuy nhiên, phía phản đối, bao gồm cả trang
Wikipedia bản tiếng Nga, cho rằng nó có thể dẫn đến chế độ kiểm duyệt
toàn bộ Internet ở Nga.
Philip N. Howard, giáo sư về giao tiếp, thông tin và nghiên cứu quốc
tế tại đại học Washington phát biểu: “Một cuộc chiến tranh lạnh mới đang
bắt đầu, không có sự tham chiến của các lực lượng quân sự đối lập nhưng
là cuộc chiến của những ý kiến về cách tổ chức cấu trúc chính trị. Trận
chiến giữa truyền hình và các phương tiện truyền thông xã hội. Nơi đang
xảy ra trận chiến lớn nhất là ở Nga, nơi các tầng lớp cầm quyền kiểm
soát phát thanh truyền hình đã đọ sức chống lại nhóm dân sự xã hội phát
triển thông qua các phương tiện truyền thông xã hội.”
Tuy nhiên, không chỉ ở Nga, trận chiến thông tin đang xảy ra khắp nơi trên thế giới.
"Mùa xuân Ả rập" tại Ai Cập, Libya và Tunisia đã lợi dụng sơ hở của chính phủ tổ chức phong trào thông qua các nền tảng xã hội như Facebook và Twitter |
“Mùa xuân Ả rập” tại Ai Cập, Libya và Tunisia đã lợi dụng sơ hở của
chính phủ tổ chức phong trào thông qua các nền tảng xã hội như Facebook
và Twitter, và trận chiến vẫn tiếp diễn để kiểm soát thông tin ra quốc
tế tại Syria. Trong các chính phủ độc tài, phương tiện truyền hình vẫn
là công cụ hữu dụng nhất, bị kiểm soát bởi các nhà cầm quyền, còn phương
tiện truyền thông xã hội cung cấp một nền tảng mới cho phía chỉ trích
đối lập.
Ngược lại, Edgar-Nevill cảnh báo: “Đây là sai lầm khi luôn lấy phương
tiện truyền thông xã hội làm cơ chế để liên lạc với sự thật. Người ta
có thể chỉ ra nhiều ví dụ về tâm lý đám đông, có thể dẫn đến tình trạng
thái quá vô luật pháp – ví dụ, việc sử dụng các phương tiện truyền thông
để lây lan và tổ chức biểu tình, gây bạo loạn ở London năm 2011. Kể từ
sự kiện 11/09, các phương pháp kiểm duyệt nội dung và kiểm soát người
dân tại nhiều nước đã được quy định trong luật pháp, vốn sẽ không được
chấp nhận cách đây 15 năm.”
Trong năm 2007 tại Estonia – một quốc gia thuộc cộng hòa Liên Xô cũ,
một loạt các cuộc tấn công mạng nhằm vào các trang web chính phủ và các
phương tiện truyền thông tại thời điểm căng thẳng lên cao giữa Estonia
và Nga. NATO ngay sau đó đã triển khai trung tâm chống khủng bố không
gian mạng tại Tallinn, nơi các nhân vật cấp cao trong chính phủ Estonia
đã không ngần ngại cáo buộc Nga dàn xếp các cuộc tấn công. Mặc dù không
có bằng chứng cho thấy đây là một cuộc chiến tranh mạng giữa hai nước,
sự kiện ở Estonia đã khiến các quốc gia trên thế giới coi an ninh mạng
là một yếu tố quan trọng trong công tác quốc phòng.
Claudio Guarnieri, nhà nghiên cứu bảo mật tại Rapid7, phát biểu:
“Gián điệp mạng có thể tránh xung đột quân sự trực tiếp nếu như được
giao đủ quyền hành. Cuối cùng, để có thể kết thúc một chiến dịch thành
công, bạn cần thông tin và dữ liệu – không ai tấn công một cách mù
quáng. Trong lịch sử, thông tin được thu thập thông qua sự xâm nhập của
con người, và bằng cách dùng máy tính xâm nhập để đạt được cùng kết quả
là sự tiến hóa của tự nhiên và có thể là hiệu quả nhất về chi phí và quy
mô.”
Có thể thấy theo dõi và gián điệp mạng máy tính là một trong những
cách thu thập thông tin tình báo hiện đại. Việc tiến đến sử dụng các hệ
thống máy tính là hệ quả tự nhiên của phát triển công nghệ, và khi đó sự
gia tăng phát hiện các cuộc tấn công gần đây không gây ngạc nhiên cho
bất cứ ai.
trandaiquang.net lược dịch (Nguồn: SC Magazine UK)
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã đóng góp ý kiến